Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tên của các thành viên trong câu chuyện đều đã được thay đổi để đảm bảo danh tính

Tôi và vợ có ba người con: Bình (nam, 27 tuổi), Hà (nữ, 25 tuổi) và Lan (nữ, 24 tuổi). Tôi yêu cả ba con theo cách riêng, nhưng Lan luôn là đứa khiến tôi lo lắng nhất. Lan là một cô gái độc lập và khác biệt. Cô bé tốt nghiệp đại học khi chỉ mới 16 tuổi, sau đó chuyển vào sống ở Sài Gòn khi tròn 18, tiếp tục học thêm và hiện tại có cuộc sống khá tốt. Tôi tự hào về Lan, nhưng cô luôn là đứa con "phi truyền thống" của gia đình.

Lan gặp Long (nam, 27 tuổi), người chồng hiện tại của cô, ngay sau khi chuyển vào Sài Gòn. Cả hai đều có phong cách cá tính với hình xăm và khuyên tai. Long là một chàng trai tốt, và đã luôn bảo vệ Lan trong suốt quãng thời gian hai đứa bên nhau. Khi hai đứa thông báo đính hôn, vợ tôi rất phấn khởi và bắt đầu bàn bạc về kế hoạch đám cưới.

Tuy nhiên, Lan và Long không muốn tổ chức một đám cưới lớn, chỉ muốn một bữa tiệc nhỏ với gia đình và vài người bạn thân. Vợ tôi rất buồn và đã ép Lan phải tổ chức đám cưới và mời họ hàng, anh chị em, bạn bè như những đám cưới truyền thống khác. Sau một cuộc tranh cãi về hoa cưới, Lan đã quyết định trở về Sài Gòn. Cuối cùng, Lan và Long đã lặng lẽ kết hôn và dự định tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ ở Đà Lạt vào dịp Tết Trung Thu. Điều này khiến vợ tôi rất thất vọng và hai mẹ con không còn nói chuyện với nhau.

Vợ tôi cứ khóc mỗi khi nhắc đến việc bỏ lỡ đám cưới của Lan. Sau vài tuần, tôi không thể kiềm chế được và nói: "Tại sao em lại ngạc nhiên? Lan vốn không muốn có đám cưới lớn ngay từ đầu! Em nên đợi đến khi Bình hoặc Hà kết hôn vì chúng mới là những đứa thích đám cưới truyền thống."

Vợ tôi tức giận và từ đó tránh mặt tôi. Sau lần tranh cãi đó, bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Vợ tôi ít nói hơn hẳn, và thường dành nhiều thời gian suy tư một mình. Thỉnh thoảng, tôi thấy cô ấy ngồi ngắm ảnh của Lan khi còn bé, ánh mắt đượm buồn. Cô ấy trách tôi vì đã nói những lời không suy nghĩ, làm cô ấy cảm thấy như mình đã thất bại trong việc tổ chức một đám cưới cho con gái. Thực ra, tôi hiểu được cảm xúc của vợ. Đối với cô ấy, đám cưới là khoảnh khắc thiêng liêng, một dịp để gia đình và bạn bè chứng kiến hạnh phúc của Lan.

Tuy nhiên, tôi vẫn giữ quan điểm của mình. Lan đã lớn và có quyền quyết định cuộc sống của mình. Việc tổ chức đám cưới theo cách của Lan không có nghĩa là cô bé không trân trọng gia đình hay không yêu mẹ. Tôi nghĩ rằng vợ tôi có thể chưa thực sự sẵn sàng chấp nhận rằng mỗi đứa con sẽ có con đường riêng, đôi khi khác biệt hoàn toàn với mong đợi của cha mẹ.

Tôi cũng nhận ra, có lẽ cách mình diễn đạt đã quá thẳng thừng, khiến vợ tổn thương. Đôi khi, một lời xin lỗi không phải là thừa. Tôi đang suy nghĩ liệu có nên tìm một cách nhẹ nhàng để làm dịu tình hình và giúp vợ tôi hiểu rằng, dù không có một đám cưới lớn, Lan vẫn luôn yêu và trân trọng gia đình.

Tôi không muốn làm người sai, nhưng thực tế là Lan không phải là đứa con thích một đám cưới truyền thống. Tôi cảm thấy vợ tôi đã sai khi cố gắng ép buộc Lan. Liệu tôi có nên xin lỗi hay tiếp tục bảo vệ quan điểm của mình?

Bài viết liên quan