Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giới Thiệu

“Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình,” bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, đã thu hút sự chú ý của khán giả ngay từ khi ra mắt nhờ cốt truyện mang đậm chất hoài niệm, xoay quanh những cung bậc cảm xúc trong tình yêu tuổi học trò. Tuy nhiên, khi lên màn ảnh, bộ phim đã không giữ được sự mạch lạc và sâu sắc của câu chuyện gốc, mà thay vào đó là sự rời rạc trong cốt truyện và lối xây dựng nhân vật, khiến cho những cảm xúc đẹp đẽ từ tiểu thuyết dần bị phai nhạt.

Cốt Truyện Còn Thiếu Mạch Lạc

Phim kể về mối tình trong sáng nhưng cũng đầy sóng gió của ba nhân vật chính là Vinh, Miền, và Phúc, ba người bạn lớn lên cùng nhau và dần bước vào tuổi trưởng thành với những rung động đầu đời. Nhưng khác với tiểu thuyết của Nguyễn Nhật Ánh, bản chuyển thể điện ảnh dường như bị đứt đoạn và thiếu sự kết nối chặt chẽ giữa các sự kiện. Những khoảnh khắc lãng mạn, cao trào trong tình cảm bị ngắt quãng khiến mạch phim trở nên lộn xộn, làm giảm đi cảm xúc của người xem khi chứng kiến hành trình tình cảm phức tạp của ba nhân vật.

Kịch bản phim dường như đã cố gắng nhồi nhét quá nhiều chi tiết mà thiếu đi sự liền mạch. Những tình huống quan trọng trong mối quan hệ của các nhân vật chính được xử lý khá vội vàng và thiếu chiều sâu, khiến người xem cảm thấy câu chuyện mất đi sự tự nhiên, dễ dàng mà một mối tình tuổi trẻ đáng ra phải có.

Xây Dựng Nhân Vật Chưa Đủ Sâu

Một trong những điểm yếu của “Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình” là cách xây dựng nhân vật còn hời hợt, thiếu chiều sâu. Trong tiểu thuyết, mỗi nhân vật đều có cá tính rõ nét và được khai thác kỹ lưỡng về tâm lý, đặc biệt là Miền – cô gái mang trong mình sự ngây thơ nhưng đầy mâu thuẫn trong tình yêu, và Phúc – cậu trai si tình và khờ dại. Thế nhưng, khi lên phim, các nhân vật này không thể hiện được hết những tầng cảm xúc đó.

Diễn xuất của dàn diễn viên trẻ cũng chưa tạo được sự đồng cảm mạnh mẽ, và không có sự ăn ý cần thiết để làm nổi bật mối tình tay ba. Sự thiếu gắn kết trong diễn xuất và cách diễn đạt cảm xúc khiến khán giả khó cảm nhận được chiều sâu và phức tạp của các nhân vật. Thay vì thấy những cảm xúc rối bời, bâng khuâng của tuổi trẻ, người xem chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ và lạc lõng về ba nhân vật.

Kỹ Thuật Dựng Phim Và Cảnh Quay Rời Rạc

Phần dựng phim cũng góp phần không nhỏ vào sự rời rạc của bộ phim. Các cảnh quay được chuyển đổi không mượt mà, làm giảm đi cảm xúc liền mạch trong câu chuyện. Những cảnh quay đẹp, đậm chất hoài niệm với ánh nắng dịu dàng hay bầu không khí yên bình của miền quê không đủ để lấp đầy sự thiếu hụt về mặt nội dung và mạch cảm xúc. Mặc dù bối cảnh phim khá thơ mộng và gần gũi, nhưng việc sử dụng các cảnh quay không thống nhất về mặt cảm xúc khiến bộ phim trở nên gượng gạo, thiếu sự tự nhiên.

Ngoài ra, một số cảnh quay có sự xuất hiện của các yếu tố hiện đại, không phù hợp với bối cảnh thời gian trong tiểu thuyết gốc. Điều này làm giảm đi sự chân thật, khiến khán giả khó đắm mình vào không gian thời gian của câu chuyện tình học trò.

Âm Nhạc Không Gắn Kết Với Cảm Xúc Câu Chuyện

Phần âm nhạc trong phim cũng chưa đủ sức gợi cảm xúc sâu lắng như mong đợi. Âm nhạc là yếu tố quan trọng để tạo nên bầu không khí và giúp truyền tải cảm xúc mạnh mẽ, nhưng trong “Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình,” phần nhạc nền và các bài hát không thực sự gắn kết với những tình huống hay cảm xúc của nhân vật. Nhiều đoạn cao trào hoặc những giây phút lắng đọng đáng ra cần có sự hỗ trợ của âm nhạc để đẩy cảm xúc lên cao hơn thì lại thiếu sự chú trọng, khiến khán giả khó cảm nhận được những rung động tinh tế trong câu chuyện.

Kỳ Vọng Và Thực Tế

Với những người yêu mến tiểu thuyết của Nguyễn Nhật Ánh, “Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình” trên màn ảnh rộng là một kỳ vọng lớn. Nhưng sự thiếu mạch lạc trong cách truyền tải và sự phát triển nhân vật chưa đủ sâu sắc khiến bộ phim không thể chạm tới cảm xúc của người xem như bản gốc. Những giá trị và thông điệp về tình yêu tuổi trẻ, tình bạn và sự trưởng thành đã bị giảm bớt đi phần nào trong bản chuyển thể điện ảnh này.

Kết Luận

“Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình” có thể xem là một tác phẩm điện ảnh cố gắng mang lại cảm giác hoài niệm và cảm xúc đẹp đẽ của tình yêu tuổi trẻ, nhưng lại bị rời rạc và thiếu đi sự mượt mà cần có. Đây là một nỗ lực đáng trân trọng trong việc chuyển thể tiểu thuyết Việt Nam lên màn ảnh, song những điểm yếu về cốt truyện, cách xây dựng nhân vật và kỹ thuật dựng phim đã làm giảm đi đáng kể sức hút của câu chuyện. Hy vọng rằng trong tương lai, điện ảnh Việt sẽ có những tác phẩm chuyển thể đạt được sự hòa quyện giữa văn học và điện ảnh, mang đến trải nghiệm trọn vẹn và cảm động cho khán giả.

 

 

Bài viết liên quan